Bạn có thể nâng một viên gạch không? Tất nhiên là có thể, nó nặng chưa tới một cân, có gì khó khăn đâu?
Tuy nhiên, trọng lượng tuyệt đối của viên gạch không phải là vấn đề. Bạn có thể dễ dàng giữ nó trên tay, một phút, hai phút, ba phút.... Nhưng sau một tiếng, tay bạn bắt đầu mỏi; sau một ngày, vai bạn sẽ đau nhức. Vẫn là viên gạch đó, khi thời gian trôi qua, nó trở nên nặng nề hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy, những phiền muộn nhỏ, nếu giữ mãi trong lòng, sẽ trở thành vấn đề lớn. Nếu bạn không biết buông bỏ, sớm muộn chúng cũng đè chết bạn.
Cần trí tuệ để nhớ những gì phải nhớ. Cần lòng vị tha để quên những gì phải quên. Cuộc sống vốn không hoàn hảo. Ngay cả những người bạn thân nhất, những người mà ta yêu quý nhất, rồi cũng có lúc làm ta tổn thương. Mỗi ngày, ta không thể tránh được phiền muộn. Nhưng mỗi ngày, ta phải biết để chúng lại phía sau. Trước khi đi ngủ, hãy nhớ lại những tổn thương gặp phải trong ngày và tự nhủ, thật may chúng đã là chuyện của quá khứ.
Người khác phạm lỗi, ta sẵn sàng tha thứ. Nhưng nếu người phạm lỗi là chính ta thì sao?
Tôi biết một người đã từng làm việc có lỗi với cha mẹ. Khi họ mất, cô ấy đã rất đau khổ và sống trong ân hận suốt phần đời còn lại. Như thế cũng không đúng. Đôi khi, sự tha thứ của người đời là chưa đủ; ta cũng cần phải biết tha thứ cho chính bản thân mình.
Đừng bao giờ mang phiền muộn của những ngày qua vào một ngày mới, của những tuần qua vào một tuần mới, của những năm qua vào một năm mới.
Hoàng Minh Châu